Đăng Nhập
  
chinh phu dien tu
  
 Lượt truy cập
  
VỊ CỦA NGÀY TẾT

Thế là cái không khí tết lại rộn ràng khắp mọi nơi. Thấm thoát mới đây thôi mà tết cũng đã trở lại một lần nữa rồi. Tôi vui lắm và có lẽ những đứa trẻ cỡ tuổi tôi cũng vui không kém gì. Nhìn mấy cánh hoa mai vàng nở sớm, tôi mong đến Tết lắm, nhưng mỗi khi nhớ đến cái Tết năm ấy thì tôi lại miễn cưỡng hắn đi. Dần dần, cái hương vị ngọt ngào của mùa xuân như tan biến và đọng lại trong lòng tôi là những giọt nước mắt của sự đau đớn tột cùng.

     Thế là cái không khí tết lại rộn ràng khắp mọi nơi. Thấm thoát mới đây thôi mà tết cũng đã trở lại một lần nữa rồi. Tôi vui lắm và có lẽ những đứa trẻ cỡ tuổi tôi cũng vui không kém gì. Nhìn mấy cánh hoa mai vàng nở sớm, tôi mong đến Tết lắm, nhưng mỗi khi nhớ đến cái Tết năm ấy thì tôi lại miễn cưỡng hắn đi. Dần dần, cái hương vị ngọt ngào của mùa xuân như tan biến và đọng lại trong lòng tôi là những giọt nước mắt của sự đau đớn tột cùng.

     Cái ngày ấy, nhà tôi cũng chẳng  để mà sắm sửa, nhưng khổ nỗi bố tôi lại phải cái tật rượu chè nên tất cả đều tập trung vào mẹ. Không khí Tết lúc ấy lại càng ngày càng tưng bừng, tôi lại náo nức đòi mẹ mua cho quần áo mới, mẹ cũng phải đành mua cho tôi để trong những ngày tết, tôi còn sánh ngang được với bạn bè và mẹ sợ tôi buồn. Đêm giao thừa, mẹ vẫn còn làm việc đến khuya nhưng bố tôi lại đi nhậu cùng với mấy ông bạn, khi bố tôi về thì lúc đó ông đã say bí tỉ. Do bố mẹ tôi hàng ngày vẫn thường hay xích mích, nên mỗi lúc như vậy, tôi buồn lắm và liền lẩn trốn đi cho xong. Tôi vào phòng đắp chăn thật kín nhưng vẫn nghe dược cái tiếng khóc đau buồn vô tận của mẹ và xen vào đó là tiếng bố to tiếng, nằng nặc đòi tiền của mẹ. Mẹ tôi than phiền: “Mai đã đến tết rồi, ông lấy hết tiền bạc, lấy đâu mà mai còn nở mày nở mặt với mọi người”. Trong giây phút ấy, tôi nghe một tiếng “tách” thật to. Mẹ tôi khóc ồ lên ngày một đau đớn. Tim tôi như thắt chặt lại khi thấy bố tát mạnh vào mặt mẹ. Đúng 12 giờ, tiếng pháo hoa rộn vang tưng bừng, mọi người trong xóm, ai ai cũng đi đón giao thừa hết cả, chỉ riêng nhà tôi-ngôi nhà mà bấy lâu nay tôi vẫn cho rằng nó đáng sợ vô cùng. Hai người cứ cãi nhau mãi, bố đuổi mẹ tôi ra khỏi nhà, đóng cửa thật chặt. Rồi bố vào phòng tôi, xem tôi đã ngủ chưa. Tôi sợ lắm, khẽ đắp chăn lên và giả vờ ngủ. Chờ khi bố tôi vào phòng và tưởng chừng như đã ngủ, thì tôi lại lén mở cửa để mẹ tôi vào.Tôi và mẹ ôm nhau khóc nức nở, rồi mệt quá, tôi ngủ đi lúc nào không hay.

     Sáng, tôi gượng dậy thật sớm, khi trời vẫn còn sương và chưa sáng hẳn, nhìn quanh phòng chẳng thấy mẹ đâu cả.Vừa mới bước ra khỏi phòng, tôi đã nghe tiếng sột soạt. Thì ra mẹ đang quét lá ngoài vườn. Hai mắt mẹ sưng hẳn lên, tôi ngồi trước cửa thật lâu, lặng lẽ ngắm nhìn người mẹ của mình. Đến sáng, bố tôi thức dậy, người vẫn nồng nặc mùi rượu.Tôi cứ tưởng chừng bố sẽ nhanh chóng hối hận vì chuyện hôm qua và sẽ nhanh chóng làm lành với mẹ, nhưng không, vừa thấy mẹ, bố tôi đã mắng và đuổi mẹ ra ngoài. Mẹ tôi đành phải ôm quần áo về nhà ngoại. Lúc ấy sao tui thấy nhà mình thật trống vắng quá, tôi hận.Tôi hận bố vô cùng. Mẹ đi rồi chẳng còn ai mà cúng kính, cơm nước hay dẫn tôi đi chơi đâu cả. Bố tôi lấy thùng bia mà mẹ đã dành dụm mua để đãi khách. Ông cứ uống, uống mãi và tôi cứ khóc, khóc mãi.Lá vẫn cứ rơi, hoa mai lác đác lại rụng cánh trên thềm, mẹ đi đâu, chẳng thấy được sự trống vắng nơi đây. Một nỗi đau tôi giữ trong lòng khi mà mọi người xung quanh đều hạnh phúc, êm ấm cùng gia đình.

     Đúng vào mùng 4, mẹ tôi trở về nhà, mẹ âu yếm ôm tôi vào lòng và nức nở: “Con yêu ơi, con đừng buồn, đã có mẹ bên cạnh con rồi”. Nhưng lại một lần nữa, mẹ bị bố đuổi ra khỏi nhà, ông lấy đồ đạc ném vào người mẹ, hàng xóm xung quanh ai cũng khuyên ngăn bố, khiến tôi cảm thấy đau lòng và xấu hổ vô cùng. Nhưng nỗi khổ của tôi không bằng sự chịu đựng , đau buồn não nề, nhục nhã của mẹ.Tôi tự giam mình trong phòng và cứ khóc, khóc mãi, tôi tưởng chừng như mình đã khóc hết nước mắt. Những ngày tết trôi qua một cách chậm chạp và đầy những đau buồn, thấy tôi buồn quá nên bố tôi đành cho mẹ vào nhà nhưng vẫn còn nhiều chuyện không hay xảy ra.Tết trôi qua, tôi đi học lại bình thường và tự nhủ với chính mình hãy quên chuyện đó đi và hướng tới những điều vui vẻ hơn. Cô giáo hỏi mọi người được bao nhiêu tiền lì xì? Có đi chơi đâu không? Ăn tết vui không? Mấy đứa bạn lớp tôi đều vui vẻ trả lời với bao nhiêu là tiền lì xì. Riêng tôi, tôi chẳng biết làm sao cả, bạn bè ai ai cũng giễu tôi. Sao mọi người không hiểu cho tôi chứ!Bởi tôi có được đi đâu hay nhận món quà nào chưa.

     Có lẽ đó là dấu ấn khó phai trong lòng tôi rồi, nó chụp lại trong đầu tôi những thước phim về quá khứ đau buồn.Tôi mong đến tết lắm nhưng cái tết mà tôi hăng mơ ước là khi đó, tôi có thể nhận được tình yêu thương, đùm bọc, che chở của bố và mẹ. Tôi sẽ bù đắp những nỗi đau này bằng một ngày vui vẻ trên sự thành công của chính mình.Tôi từng mơ ước rằng có một phép màu kì diệu nào đó mà nó có thể khiến cho bố tôi yêu thương tôi và tôi sẽ sống, sẽ ăn Tết trong sự đùm bọc, sẻ chia, thương yêu của cả gia đình.Và cuối cùng điều mong ước của tôi đã trở thành hiện thực. Mặc dù không có phép màu kì diệu nào cả. Bố tôi đã thay đổi, ông không còn đánh , không còn mắng mẹ con tôi nữa. Cho đến bây giờ, tôi mới hiểu được cái tết hạnh phúc là thế nào. Đó là khi gia đình luôn hạnh phúc và bạn có được tình yêu thật sự.

 
 Liên kết web
 Hình ảnh
 CLB sáng tác
151 Lý Tự Trọng, Diên Khánh
Tel: 058-6259077 / 3580336 / 2214346.
Email: c2pctrinh.dk@khanhhoa.edu.vn
Chịu trách nhiệm nội dung:....................................
Thiết kế bởi CenIT